Rồi ông nói tiếp với các sinh viên: "Cơ thể chúng ta là một bộ máy kỳ dị hơn chiếc tàu đó nữa.Ít người có tâm hồn cứng rắn để chịu đựng những gánh nặng, những lo lắng đến chết được.Thí nghiệm nhiều lần và sau cùng thấy chắc chắn rằng nếu chịu bỏ thêm chừng 5.Tôi hỏi bà Kettering trong mấy năm ấy bà có lo buồn không.Tôi lo nó bị lung tung lên trời quá.Thình lình tôi nẩy ra cái ý nên làm như mình thích công việc, dù thiệt tâm mình ghét nó.Một con mắt đã gần mù hẳn rồi, còn mắt kia cũng sẽ mù luôn.Chính thầy thuốc của tôi cũng công nhận như vậy.Tôi làm việc thêm đến hơn hai giờ mỗi ngày, vậy mà chẳng hề thấy mệt bao giờ cả".Ghi lại những tấn bộ của ta trong mỗi tuần.
