Tôi tin là mình đúng.Năm 1998, ken đột ngột qua đời vì tai nạn giao thông.Sau đó họ dùng một kỹ thuật tài tình làm cho người ta vui hoặc buồn.chuyện xui rủi vẫn xảy ra đấy chứ - xe của tôi bị chết máy, ti vi mất hình – nhưng tôi hầu như chả còn để ý đến chuyện vặt vãnh này nữa.Không ai nhận ra là phần dưới gương mặt họ được kéo thành một nụ cười.tôi bắt đầu chú ý đến trực giác thực sự.Tôi phỏng vấn hàng trăm đối tượng may mắn và không may, sau đó tôi nghiên cứu lời bình luận của họ để xem vận may và vận rủi đã ảnh hưởng đến cuộc sống của họ theo những cách thức cố định nào.Và rồi, chỉ một vài tuần sau, mọi thứ đã thay đổi.Khi tôi phỏng vấn Jonathan, anh kể cho tôi về cách anh kiên trì đối mặt với thất bại và thích thú đi tìm những giải pháp khác thường cho những khúc mắc: “câu noi cửa miệng của ông nội người Đức của tôi, tạm dịch, là ‘khó khắn đến với gia đình ta thế nào rồi cũng qua’.Hãy nhìn bức hình sau đây – vẽ hai người trông bộ mặt nhăn nhó quạu quọ.