Và điều này còn tùy thuộc vào sự khác biệt giữa các nền văn hóa, quan niệm đạo đức ở mỗi nơi nữa.Anh nhìn cảnh chúng tôi hối hả chuẩn bị, cảnh các phóng viên hết sửa ống kính rồi loay hoay giấy bút… Tôi để ý thấy hình như anh hơi ngơ ngác.Chớ nên e dè và căng thẳng quá.Việc tương tự xảy ra khi Ross Perot quá bộ đến chương trình của tôi vào ngày 20/02/1992.Các thầy cô giáo rất quen thuộc với điều này.Tôi nghĩ nên kể cho anh nghe câu chuyện này.Rốt cục thì anh sẽ nói về đề tài gì? Chúng tôi cần biết để in ngay bây giờ.Khi tôi còn ở lứa tuổi đôi mươi, những người nổi tiếng thời đó là Frank Sinatra, Glenn Miller, Joe DiMaggio, hay như Franklin Roosevelt.Vào một buổi tối nọ, tôi ngồi kế bên Frank trong một bữa tiệc tại California.Tôi vẫn nhớ một cao trào trong vở hài kịch cổ điển The Honeymooners.