Có bệnh nhân nhìn bà già, mặt buồn rười rượi như bị gợi những ký ức về miền quê.Người bảo đời là bể khổ.Bạn đánh mất sự rung động trước sự vô tư ấy.Ông anh hỏi ở đây bao lâu cũng được à.Thế là mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà hai tuần nhé.Chúng tôi ngồi yên với sự thoải mái chứ không gắng gượng hay kìm nén.Có thể ví khi con người sinh ra, trong nó có một chiếc đồng hồ cát.Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành.Rồi đến nằm bên nàng.Bên phải là bụi cây, bụi cây, rồi đến bể bơi.