Anh bạn bên trái bảo khán đài A bao giờ cũng buồn hơn các khán đài khác.Riêng nó vẫn chịu định luật về trọng lực của địa cầu.Nó phiêu lưu trên khuôn mặt nàng và sẽ sàng dừng lại ngay trên bờ môi.Thế nên mới chả bao giờ hiện sinh tất tần tật cả.Và thích được dẫn đi hơn.Như tiếng chuông cố chui lên khỏi mặt đất.Phải chăng sống là để phát triển nghệ thuật và làm nghệ thuật là để phát triển đời sống? Rồi những ý niệm chưa được đụng chạm đến tỏ ra hờ hững với những cái đã được bóc vỏ.Họ càng không biết có thể bạn chẳng được gì mà cũng có thể một ngày kia, khi bạn đang cầu bất cầu bơ, người ta tặng bạn một cung điện vì một lí do mà đã lâu bạn không thèm nghĩ tới.Đúng lúc đó thì một gã cổ quái từ đâu đi vào, gió thổi mạnh lên.Bây giờ, đầu óc không đủ năng lượng để phân tích rõ ràng, tạm gộp nghệ thuật và sáng tạo là một vậy.