Yêu say đắm là chơi.Hơn nữa, một sinh viên đã nghỉ học non một năm và không có nề nếp.Và đây là lần thứ hai tôi khóc.Nhưng chỉ có thể tốt nhiều hay ít, khó có thể tốt cho đủ.Nó lí giải cho cảm giác còn háo hức đi một chặng đường hơn chục cây số để chạy nhảy một chút, uống nước, thi thoảng ăn thịt chó, rồi về.Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi.Em vẫn nhớ hồi mình chưa về một nhà chứ? Để anh kể lại thay em nhé.Không nên ngộ nhận đó là thứ khẩu hiệu của nhà đạo đức.Phải đi vệ sinh cái đã và đến lớp để hôm nay không có thêm sự vụ gì.(Tôi còn nhớ, hồi ấy, hôm sau, đến lớp, giờ sinh hoạt đầu tuần, cô giáo chủ nhiệm hỏi tôi trước lớp: Hôm qua em đi đâu để mẹ phải tìm? Em đi chơi điện tử ạ.