Không chào mẹ à? Không biết mẹ có thấy một giọt nước mắt của tôi trào ra không.Chưa từng hỏi và chưa từng ai trả lời.Dù biết là tạm thời thôi.Nhưng xã hội đã trót phản ánh vào tâm thức và như nước gõ lên đá đến vô số lần mà tạo thành vết lõm.Bàn học và máy vi tính của chị út được chuyển sang đó.Tôi xịt xịt xịt lên đầu.Làm thế gian thoải mái rồi lại ngột ngạt, tù túng, buồn nôn, bực bội.Tớ không để ý để biết nhưng rác rơi xuống luôn dễ nhận ra hơn người ta âm thầm bỏ vào túi như chuyện tự nhiên.Đấy là tại ở trong môi trường luẩn quẩn.Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn.
