Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì.Còn sót lại những tôi tiếp tục này.Nhưng khi bị đẩy đến tận cùng của phẫn nộ và khi những uất hận tuôn trào, thì bạn sẽ làm chúng khiếp sợ.Hoặc đơn thuần là sự hiểu lệch lạc được lan truyền…Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này.Nước mắt tôi lại rơi.Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu.Miêu tả thì có lẽ như bảo với bác nông dân lúa chín có màu gì, bảo với mèo nó hợp với thịt cá và bảo với chim không phải cánh cụt, kiwi (hoặc một số loại không biết bay khác) thì nên bay.Mà càng không được hiểu, cái đầu càng cứng, càng bất cần.Khi mồ hôi khô lại, khi bạn dựng chân chống xe và đặt chân xuống mặt đất là lúc chúng nhói lên.
