Cô ta mệt mỏi vì cô chán ngán công việc, có lẽ chán ngán cả đời sống.Hồi 30 tuổi, tôi quyết chuyên viết tiểu thuyết.Nhất là các ông lớn tuổi, thích được khuyên bọn thiếu niên.Bất thần, một con gấu xám Bắc Mỹ, - mối kinh hoảng của rừng thẳm - bỗng xuất hiện dưới ánh đèn pha và bắt đầu nghiến ngấu những khúc thịt vụn do nhà bếp công viên vứt ra đó.Bạn sẽ thấy liền - như William James nói - rằng tinh thần không thể nào buồn ủ rũ khi hành động tỏ một nỗi vui chói lọi.Rồi lo lắng về y quá, bà ta gầy ốn đi vì những câu hỏi thầm: "Con ta ở đâu? Có được ở yên không? Hay là đã ra trận? Có bị thương không? Hay là chết rồi?".Tên coi ngục đi kèm tội nhân thì hồi hộp, lo lắng.Nên nhớ rằng: "Đời người như bóng câu, hơi đâu mà ngĩ tới những chuyện nhỏ nhen, không đáng kể".Bà kể rằng có cả những sinh viên xuất thân từ trường đại học, đền nói với với bà: "Tôi có bằng cấp X.Chúng tôi bàn về cách đắc nhân tâm.
