À, thì ra… Tiếng reo ngô nghê trước hai con chó của thằng em tôi làm tôi giật mình.Người yêu càng quí chứ sao.Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình.Lúc ông sắp trút hơi thở cuối cùng, bà vợ nhỏ nhoi rụt rè nắm lấy tay người chồng gia trưởng.Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết.Nàng cười buồn: Nhịp đập trái tim anh.Và trước lúc tôi đi ngủ, đi học thường không quên tung một cái thòng lọng yêu thương tròng theo:Ông anh chuyển sang bể nóng.Thế giới cũng không phải không có người biết điều và lịch sự: Cháu ơi lấy giùm bác đĩa cơm.Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu.