Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết.Anh biết không? Em mong anh hơn cả những lúc chúng mình mới yêu nhau.Lẳng lặng về nhà bác chờ xét xử.Mệt sao cháu còn đi chơi.Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy.Và lũ trẻ, cái thứ mà vẻ ngoài thể hiện chúng không biết trả đũa, thù dai, nhớ lâu… đôi lúc làm cái khao khát giải tỏa, trút giận của họ lóe lên.Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì.Nhưng chắc gì họ đã tin, dù kể cả anh đau thật, anh điên thật.Tôi khóc vì cứ phải chống lại sự e ngại động chạm đến người lớn hơn khi viết.Làm theo luật, tôi xin tôi thờ hình tượng người công an, cảnh sát nếu các chú làm như thế.