Tôi cho rằng những đứa con nên bằng lòng với việc cha mẹ chu cấp cho ăn học đến bằng cấp tương xứng.Tôi không biết có lần anh nhìn vào trong gương và có để ý đến gương mặt bị căn bệnh ung thư tàn phá mỗi ngày hay không.( Đây là một tục lệ ở Ấn Độ trong đám cưới, đàng gái phải cho quà hoặc tiền của để đàng trai tổ chức đám cưới).Ban đầu, thông qua mối quan hệ của một người bạn, trước đây là thầy giáo của tôi, tôi chọn ngay cho mình việc dạy học tạm thời ở quê nhà.Di cư từ Trung Quốc sang Malaysia năm 12 tuổi và tìm được một chân công nhân cơ khí.Bên cạnh họ tên của mỗi người có ghi rõ công việc hay thành tựu vĩ đaih mà họ đạt được.Lần này vị tu sĩ cũng không nói gì ngoài câu : “Thế à?” rồi bế đứa bé lên tay và đi vào lều.Điều cần nhấn mạnh ở đây là :hãy để thời gian trôi qua .tôi có một nguồn an ủi lớn nhất khi tự nói với mình hàng trăm lần rằng : “Mình đã làm hết sức mình và không ai có thể làm hơn thế”.“Càng tin tưởng, bạn càng trẻ chung; càng phiền não, bạn càng nhanh già; càng tự tin, bạn càng trẻ chung, càng lo sợ, bạn càng già cỗi; càng nhiều hy vọng, bạn càng trẻ trung, càng nhiều thất vọng, bạn càng già cỗi”.