Thành thử chúng tôi không thể .Tôi có thể nghe óc bạn như nghe điện thoại ở nên tai tôi vậy.Muốn xiết chặt ngay vấn đề tiêu dùng thì giờ, tôi lựa trường hợp một cá nhân nào đó để xét.Bạn săn sóc thân thể, trong và ngoài; bạn dùng cả một đội quân, từ anh bán sữa đến chú đồ tể để bao tử bạn khoan khoái.Một thất bại, tự nó, có đáng kể gì đâu nếu nó không làm mất lòng tự tin.Tôi có thể nghe óc bạn như nghe điện thoại ở nên tai tôi vậy.Bước đầu nên rất chậm, có thể chậm một cách quá đáng nhưng phải rất đều đặn.Khi đã điều khiển phần tử vô kỷ luật nhất trong cơ thể phức tạp của ta thì ta phải tròng ngay ách vào cổ nó.Bạn thừa nhận rằng tôi đã chọn ví dụ đó không phải vì nó có lợi đặc biệt cho thuyết của tôi chứ?Nó là hình thức cao nhất của văn chương.